
Đề bài:Kể về kỷ niệm với con vật nuôi em yêu (văn lóp 5)
Bài làm
ở làng quê em nhà ai cũng có nuôi vài con trâu. Trâu vừa là nguồn kinh tế của gia đình vừa là sức lao động. Cũng bởi vì vậy mà kỉ em đã từng có một kỉ niệm sâu sắc với chú trâu Bức.
Ngày ấy từ khi còn là một cậu nhóc lớp 1 em đã rất thích thú được dắt trâu ra đồng. Được theo chị hai cùng lũ trẻ trong xóm chăn trâu. Em thích nhất mỗi sáng chủ nhật được nghỉ học, mỗi đứa trẻ chúng em mỗi đứa một cánh diều lùa trâu ra đồng rồi thi thả diều. Những cánh diều bay cao như mang theo ước mơ của cả một tuổi thơ đẹp đẽ. Em nhớ nhất là vào mùa hè năm lớp 3. Lúc này chị Hai về nội nên mẹ giao nhiệm vụ cho em đi chăn con Bức. Con trâu duy nhất của gia đình. Cả nhà ai cũng quý và coi nó như một thành viên trong gia đình. Trước khi lùa trâu ra đồng cùng tụi thằng Tí, mẹ đã dặn kĩ càng phải coi trâu cho cẩn thận, đừng để lạc mất trâu. Nhưng vì niềm hân hoan bởi hôm nay không phải nghe theo sự chỉ đạo của chị hai nữa nên em chẳng để tâm tới lời mẹ. Em dạ dạ vâng vâng nhưng tâm trí lại thả vào những trò chơi yêu thích như đánh trận giả, chơi đồ hàng, trình diễn thời gian… Hôm đó vì mãi mê chơi nên em không để ý đến con Bức.
Khi mặt trời đã ngả bóng, cả lũ hò nhau cùng lùa trâu về thì em mới hoảng hốt vì không thấy Bức đâu. Lúc đầu, tụi thằng Tí còn hộ em chu vào các bụ rậm ven suối tìm, nhưng độ chừng 30 phút không tìm thấy thì tụi nó lác đác lùa trâu về. Nhìn lũ bạn ngồi vắt vẻo lên lưng trâu thong thả trở về mà em vô cùng sợ hãi. Nhớ lời mẹ dặn lúc sáng, em càng lo lắng hơn. Trời cũng tối dần, em bắt đầu khóc, về sợ mẹ đánh đòn, nhưng ở lạ thì sợ ma. Em chợt nhớ phía cuối cánh đồng có vườn ngô của bà Tám nổi tiếng hung dữ, em thầm nghĩ có khi nào con Bức chạy qua đó và bị bắt không. Nghĩ đến đó em lấy hết can đảm chạy sang vườn của bà Tám, nhưng thật may lúc đó lị thấy con Bức chạy lại. Em chưa kịp vui mừng thì đã giật bắn người vì chân sau con Bức bị chém một nhát rất sâu, máu chảy rất nhiều. Lúc này em khóc to hơn nữa. Nhưng cũng vội vàng lùa trâu về. Vừa về đến nhà thì thấy mẹ hất hải đang định đi kiếm. Nhìn con Bức mẹ xót xa vô cùng. Mẹ không hỏi em câu gì vội gọi cho ba về để chữa cho Bức. Em cứ đứng nhìn Bức rồi khóc. Cũng thật may là mấy hôm sau Bức đã bình phục dần. Từ đó sáng nào em cũng dậy thật sớm đi cắt cỏ cho Bức rồi cho nó uống nước muối.
Khi kể về kỉ niệm với vật nuôi bạn bè đều kể về con chó. Nhưng đối với em, kỉ niệm với Bức là để lại ấn tượng sâu sắc nhất. Trải qua chuyện đó em thấy mình yêu Bức nhiều hơn và trưởng thành hơn.