
Cảm nghĩ về những ngày đầu tiên bước vào trường trung học phổ thông
Hướng dẫn
Người ta vẫn hay nói ba năm cuối cùng bước đi dưới mái trường trung học phổ thông là thanh xuân đẹp đẽ nhất. Không còn “trẻ con” của ngày trước, cũng chẳng chạm đến ngưỡng của sự trưởng thành, nó chỉ đơn giản là “lưng chừng” một cách quá đỗi ngọt ngào mà thôi. Và ngôi trường mà mỗi người chọn để gửi gắm thanh xuân kì diệu ấy không cần mang bất kì chuẩn mực nào, chỉ hi vọng đó sẽ là ngôi nhà thứ hai mang lại cảm giác bình yên, yêu thương hơn bao giờ hết. Và Phú Nhuận đã đem lại cho tôi những cảm giác ấy ngay từ những ngày đầu tiên đến trường.
Tôi yêu ngôi trường với những bóng cây xanh ngát. Mỗi ngày ngồi dưới ghế đá sân trường, chỉ cần ngẩng lên là có thể thấy ánh nắng dịu dàng xuyên qua khẽ lá từng chút, từng chút một, khi vừa chạm đến bên dưới cũng vừa hay làm tóc các nữ sinh gợn vàng. Nhờ bóng cây ấy, cái nắng gay gắt của mùa hè đã trở thành những giọt nắng nhẹ đáng yêu chạy nhảy khắp nơi; nhảy trên hành lang, nhảy trên nụ cười của các bạn học sinh, nhảy trên vai áo của cậu bạn đang mãi chơi đá cầu, và còn vương lại nơi những tà áo dài tinh khôi của các bạn nữ sinh. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu nắng đến thế!
Tôi yêu những bụi phấn còn đọng lại trên bục giảng. Từng ngày đi và về, tôi có thể nghe thấy tiếng trống trường, tiếng các bạn học sinh nói chuyện, nô đùa. Chẳng hiểu từ lúc nào tôi lại để ý đến những điều nhỏ nhặt như vậy, và cũng không hiểu từ bao giờ tiếng phấn trắng ghi trên bảng đen lại trở nên thú vị với tôi đến thế? Có lẽ là từ tình yêu tôi dành cho cả Phú Nhuận, tôi bắt đầu yêu những gì nhỏ bé nhất thuộc về nơi này.
Tôi yêu những ô cửa sổ màu trắng. Có bao nhiêu ô cửa sổ? Tôi không đếm được nhưng được nhìn ngắm trường qua mỗi ô cửa lại khiến tôi rất vui. Tôi có thể thấy màu trắng đằm thắm của áo dài nhuộm kín trường mỗi ngày thứ hai, có thể thấy các bạn nam đưa tay lau mồ hôi vì mệt khi chơi trò chơi nào đó nhưng nụ cười vẫn thường trực trên môi, cả mái tóc của những bạn nữ sinh được gió mơn trớn nhẹ nhàng bay vô cùng đẹp. Mỗi ô cửa sổ như mở ra cho tôi một thế giới nhỏ bé, giản đơn mà cũng vô cùng kỳ diệu. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ thích cái việc nhàm chán như đứng cạnh cửa sổ, nhưng bây giờ tôi có thể dành cả giờ ra chơi chỉ để đứng lặng im nơi đây. Và gió có thể bầu bạn cùng tôi, thì thầm từng giây phút, làm tóc tôi khẽ bay. Cảm giác bình yên đến lạ!
Và tôi sẽ yêu nhiều thêm nhiều nữa ngôi trường này, bởi những cảm xúc mà nó mang đến cho tôi, những ngày nắng, những hôm mưa, những tiếng giảng bài của thầy cô, những tiếng cười đùa của bạn bè… Tình yêu tôi dành cho Phú Nhuận bắt đầu từ sự tò mò đầu tiên, sau đó là từng ngày từng ngày chăm chỉ đến trường. Chỉ mới là những tuần học lớp mười ngắn ngủi, nhưng tôi sẽ nhớ những lúc đưa tay lên trán lau mồ hôi vì mệt khi học thể dục, lúc lũ bạn tạo tiếng cười để xua đi căng thẳng của tiết học, cả lúc hơi nghiêng đầu ra cửa sổ những ngày nắng hôm mưa.
Nếu ví thời gian là những chiếc lá trên cành thì chẳng phải chỉ cần một cơn gió là có thể cuốn bay hết rồi hay sao? Tôi sợ khi tôi bỏ lỡ một buổi học thì sau này tôi sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào được ngồi bên phấn trắng, bảng đen. Lúc ấy, những ngày ngồi than vãn về việc học sẽ chỉ còn là hồi ức, không thể nào có thể quay trở lại. Chỉ cần ngoảnh đầu lại, thời gian sẽ hóa tro tàn, bay về miền kỷ niệm xa xăm. Bởi lẽ đó, tôi muốn lưu lại tất cả kỷ niệm dù vui hay buồn trong ba năm trung học phổ thông cuối cùng. Để một ngày nào đó trong tương lai, tôi có thể ngồi và nhìn lại tấm gương hồi ức chứa đựng cả một thời thanh xuân tươi đẹp. Để mai này khi gặp bất kỳ ngôi trường nào, tôi vẫn sẽ nhớ ngay đến ngôi trường trung học phổ thông Phú Nhuận.
Không còn những ngày học trung học cơ sở nữa, không còn những ngày ôn thi tuyển sinh. Tôi đã đi qua tất cả và cũng đã bỏ lỡ nhiều điều ở quá khứ. Nhưng với cánh cửa trung học phổ thông mở ra, tôi sẽ trân trọng từng ngày dù chỉ còn ba năm, ba năm nữa mà thôi. Cầu thang ngày ngày tôi bước lên, cột cờ ngày ngày tôi nhìn thấy, hàng cây ngày ngày ôm ấp tôi và cả hàng ghế đá thu mình lặng im, tất cả đều là tình yêu giản đơn mà to lớn của tôi. Tôi không muốn phải rời xa nơi đây dù cho dòng chảy thời gian có vội vã thế nào đi chăng nữa.
Những ngày đầu tiên bước dưới mái trường trung học phổ thông không còn rụt rè nấp sau áo mẹ như trước nữa, cũng chẳng còn những giọt nước mắt lăn dài trên má mà thay vào đó là cảm giác bỡ ngỡ và yêu một chút gì đó ở nơi đây. Ngôi nhà thứ hai mang đến cho tôi sự bình yên và tình yêu thương, được yêu thương bởi thầy cô, được quan tâm bởi bạn bè khiến tôi hạnh phúc biết bao, làm sao có thể tả hết bằng lời.
Và dĩ nhiên trường Phú Nhuận không vô tận hoàn hảo nhưng dù sao nó vẫn hoàn hảo trong trái tim tôi. Khiến tôi yêu, khiến tôi mến, khiến tôi cảm thấy bình yên. Thật may mắn khi sự lựa chọn của tôi là Phú Nhuận chứ không phải là bất kì nơi nào khác và cũng thật tự hào khi được mang phù hiệu học sinh trường Phú Nhuận. Cảm ơn vì đã là những năm tháng thanh xuân đẹp đẽ nhất của cuộc đời tôi. Tôi sẽ không nói yêu trường nữa mà nói thương… Từ những phút đầu bỡ ngỡ lớn dần thành tình yêu ngày qua ngày.